---------- Forwarded message ---------
From: Cuong Truong <
Date: Sat, Sep 14, 2019 at 9:53 PM
Subject: Tưởng nói đùa mà toàn chuyện thật
From: Cuong Truong <
Date: Sat, Sep 14, 2019 at 9:53 PM
Subject: Tưởng nói đùa mà toàn chuyện thật
Tuesday,
September 10, 2019
Tưởng
nói đùa mà toàn chuyện thật
1_ Đời Nhà Thanh,
vào năm 1911, phát hành trái phiếu để có tiền xây dựng tuyến đường sắt
nối Hán Khẩu với Tứ Xuyên.
Một số nước mua trái
phiếu, trong đó có người Mỹ. Theo tính toán gộp vốn lẫn lời cùng một số chi phí
khác (có liệt kê trong trái phiếu giao dịch), tổng số tiền mà Bắc Kinh nợ
các trái chủ (chủ trái phiếu) bên Mỹ là hơn 1.000.000.000.000 tức hơn
một ngàn tỷ USD!
Bloomberg cho biết
Tổng thống Trump, Bộ trưởng Tài chính Mỹ Steven Mnuchin và Bộ trưởng Thương mại
Wilbur Ross gặp các trái chủ và đại diện của họ để xem xét khả năng giúp các
trái chủ đòi lại số tiền trên.
2_ Khi hay tin chính
phủ Mỹ có thể buộc Bắc Kinh trả nợ…cách đây hơn một thế kỷ (108 năm, từ năm
1911), nhiều người nghĩ là TT Trump cà rỡn chơi.
Bởi vì nước Mỹ quá
giàu, đâu cần phải đi moi nợ xa lắc xa lơ để có tiền xài.
Nhưng trước một Bắc
Kinh chưa thực hùng mà đã hung, chưa thực giàu mà đã gian, ông Trump quyết cho
họ Tập lãnh một bài học vỡ mặt.
3_ Bắc Kinh hiện nay,
tức Trung Cộng, cho rằng món nợ kếch sù đó do nhà Thanh đi mượn, chẳng liên can
gì với Trung Cộng, “vô lý”, không thể buộc Trung Cộng trả nợ thay.
Ngặt cái là chính
Trung Cộng đã từng chấp nhận trả nợ từ đời nhà Thanh chớ không “vô lý” gì ráo
trọi!
Bà Jonna Bianco, chuyên
gia thuộc Quỹ ABF – đại diện cho các chủ nhân của số trái phiếu quá hạn trên,
cho biết: vào năm 1987, trong Thỏa thuận lấy lại Hương Cảng từ chính phủ Vương
quốc Anh, Bắc Kinh rốt cuộc đã phải chi trả số tiền trái phiếu mà nhà Thanh còn
nợ người Anh.
Hồi đó, Trung Cộng giở
lập luận món nợ đó từ triều đình Mãn Thanh nên họ không bị ràng buộc trách
nhiệm phải trả.
Bên Anh phản
đòn: Anh quốc thuê Hương Cảng từ tay nhà Thanh, vậy họ cũng chỉ trả lại
Hương Cảng cho … nhà Thanh mà thôi.
Trung Cộng muốn kế
thừa lợi ích (sở hữu Hương Cảng) thì cũng phải kế thừa trách nhiệm (trả nợ),
“có qua có lại mới toại lòng nhau”.
4_ Nếu Anh quốc
có Hương Cảng trong tay để buộc Bắc Kinh trả nợ (rồi mới giao Hương Cảng), vậy
Mỹ có gì để ép Bắc Kinh?
Đó chính là… những
trái phiếu (do Mỹ ban hành) mà Bắc Kinh đang sở hữu, cũng kếch sù cả ngàn tỉ
USD.
Bắc Kinh muốn
Washington trả vốn lẫn lời từ các trái phiếu này, hiểu rồi đó, Bắc Kinh cũng
phải trả nợ do nhà Thanh để lại. Bằng không, Mỹ ghìm lại chưa trả.
Bắc Kinh đang cạn dần
ngân khố, gặp phải đòn “bắt chẹt” này từ ông thần Trump, Bắc Kinh có nước xách
bị đi ăn mày.
5_ Nói nào ngay, nếu
Bắc Kinh cư xử đàng hoàng, ăn nói không nuốt lời, Mỹ cũng không cần nhắc lại
món nợ xa lắc xa lơ làm gì.
Bắc Kinh giờ đây đang
phải chửi thề cha nội Trump mắc dịch, cũng bởi vì họ quên ở đời “cao nhân tắc
hữu cao nhân trị”, cao nhân ở đây là ông Trump.
Nếu Mỹ đâm đơn kiện
Bắc Kinh đòi trả nợ, tòa xét xử cũng phải mất mấy năm. Trong thời gian vài
năm này, Mỹ có quyền “ngâm” trái phiếu Mỹ (mà Bắc Kinh sở hữu) trước khi có
phán quyết của tòa.
Mỹ thủng thẳng mới trả
theo kiểu này, Bắc Kinh cạn tiền, tăng huyết áp, dám chừng thổ huyết nhập địa
luôn.
Cũng có nghĩa là ông
Trump đang bắn tín hiệu để Bắc Kinh hiểu ra rằng tốt nhất nên xuống nước, thực
hiện răm rắp những yêu cầu từ Mỹ trong đàm phán thương mại bấy lâu.
--
TRAN
NANG PHUNG
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
VC kill in action